Có Ai Thắp Nén Hương Sầu Cho Tôi
chuyển thể thơ Hữu Loan: Màu tím Hoa Sim
Phận là gái ba anh bộ đội
Xa gia đình ở mãi chiến khu
Em trai bé bỏng ngây thơ
Vẫn chưa biết nói mẹ già anh thương
Tôi Hữu Loan người chồng vệ quốc
Đợi chờ em mái tóc còn xanh
Kết hôn ngày đẹp tháng lành
Không đòi áo cưới, yêu anh trọn đời
Tôi tranh thủ mấy ngày vội vã
Đôi dày đinh tầm tã hành quân
Bùn lầy lưá tuổi đang xuân
Em cười xinh xắn nồng nàn ngất ngây
Chàng độc đáo em say giản dị
Tình vợ chồng đắm đuối yên vui
Cưới xong rồi phải ra đi
Mấy ngày nghỉ phép ngậm ngùi trăng suông...
Vẫn ái ngại tào khang nồng thắm
Gái có chồng ảm đạm chiến tranh
Cuộc đời vệ quốc chiến binh
Biết đâu vĩnh biệt khi mình hy sinh?
Cũng khối kẻ rừng xanh núi đỏ
Nắm xương tàn mấy độ trăng thu
Linh hồn lạc lối quê nhà
Tìm người vợ trẻ nắng mưa dã rời
Nhưng không chết người trai khói lưả
Mà chết người em gái hậu phương
Em tôi một buổi bên sông
Cuốn trôi rờn rợn thê lương não nùng...
Tôi xin phép về làng thăm mộ
Mẹ tôi ngồi lã chã thương đau
Chiếc bình hoa cưới ngày xưa
Muội tàn bám lạnh vương sầu âm u
Thương mái tóc vẫn chưa tròn búi
Vội ra đi tủi hận hoàng hôn
Ái ân chưa trọn trăng tuần
Để anh côi cút tấm thân phong trần
Vẫn chưa thuả lời trăn ý trối
Dặn gì nhau lần cuối em ơi!
Ngày xưa đồi tím sương rơi
Áo em cũng tím lòng tôi ngẹn ngào!
Tôi nhớ lại đèn khuya vắng vẻ
Một mình em vá áo cho chồng
Miệt mài trọn cả đêm trường
Bát cơm miếng nước tình thương dạt dào
Chiều đông bắc rừng mưa u ám
Ba người anh thê thảm bi thương
Cái tin em gái trôi sông
Đi nhanh hơn cả lấy chồng mừng vui
Gió thu sớm ngậm ngùi nước chảy
Dòng sông quê bàng bạc trăng ngàn
Em trai mới lớn băn khoăn
Ngỡ ngàng ảnh chị lệ tràn bờ mi
Gió hiu hắt mây trời bảng lảng
Chiều hành quân qua những đồi sim
Cỏ vàng héo uá trong tim
Nỗi buồn lay lắt im lìm bước đi
Muà sim chín lòng tôi tha thiết
Cảnh chiều hoang biền biệt Ninh ơi!
Ai hò biển lá xa xôi
Vô tình ác ý giưã đời thương đau...
Chiều hoang tím vàng thu không ngớt
Tôi ngân nga tha thiết lời ca
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chết sớm mẹ già chưa khâu...
Muà sim chín càng đau rớm lệ
Gió thông reo tê tái hồn thơ
Nấm mồ cỏ dại hoang vu
Có ai thắp nén hương sầu cho tôi!
20.3.2010 Lu Hà
Tỏ lòng ngưỡng mộ thương nhớ tới thi sĩ Hữu Loan
Bác Hữu Loan Ơi !
chuyển thể thơ Hà Phương: Giận Bác Hữu Loan
Cháu giận Bác ra đi vội vã
Để cho đời nức nở thương đau
Bên đồi sim tím hoang vu
Mưa ngâu sùi sụt nụ hoa đầu muà
Đồi sim tím âu sầu năm tháng
Giưã đất trời lãng đãng sương rơi
Thương yêu nhớ vợ u hoài
Bến sông hoa nở ngậm ngùi Ninh ơi!
Cõi trần tục tỉ tê khâm phục
Một đời người khổ cực bi thương
Đoạ đầy Tố Hữu bất lương
Đấu tranh giai cấp thù riêng vợ chồng
Vợ Tố Hữu mặn nồng duyên cũ
Nhớ Hữu Loan món nợ thâm tình
Tiểu nhân sủi bọt râu xanh
Ghen tuông rờn rợn tử sinh phong trần
Cháu khóc bác Hữu Loan thuở nọ
Buổi loạn ly điên đảo trần ai
Biển dâu một cuộc vơi đầy
Cam lai khổ tận một
đời xót xa
Đồi sim tím muà hoa ngào ngạt
Gió vi vu tha thiết người ơi!
Linh hồn ở chín tầng mây
Bồng lai bột hải cõi trời vân du!
29.3.2010 Lu Hà
Lục Bình Sông Quê
chuyển thể thơ Huệ Thu: Ngắm Lục Bình
Về quê ngắm lục bình tủi hận
Hững hờ trôi thân phận lao đao
Đời em như giọt mưa sa
Sầu buông thầm lặng mây đà tím đen
Vòng eo hẹp trái tim thổn thức
Tiếng thông reo nao nức Việt Nam
Bên bờ liễu rủ âm thầm
Lục bình trôi nổi tím bầm ruột gan
Sông bến nước cỏ tàn lau uá
Cánh cò bay lơi lả người ơi!
Nghẹn ngào lã chã tuôn rơi
Lá dưà sương muối ngậm ngùi hoàng hôn
Vưà sẩm tối chim đàn tìm tổ
Nưả vầng trăng cổ độ ngẩn ngơ
Mái lều văng vẳng hò ơ
Ai còn ai mất bến đò năm xưa?
Bỗng đau nhói thương cha nhớ mẹ
Sóng dạt dào thấm thiá tình quê
Con đi dặm nẻo sơn khê
Chân cầu nước chảy ê chề nước non...
Mắt ươn ướt nỗi niềm hưu quạnh
Lục bình trôi lãng đãng mây xa
Ngỡ ngàng vưà mới hôm qua
Lỡ làng chiếc áo qua cầu gió bay...
Xếp thi tứ vơi đầy hoài cảm
Gieo vần thơ ảm đạm thê lương
Nhớ người bóng dáng yêu thương
Vân du phiêu lãng bến sông có về?.
Tù và rúc thuyền ai xa bến
Cánh lục bình tủi hận chia ly
Hợp tan thương những mảnh đời
Quê hương ta đó tháng ngày buồn thiu!
25.3.2010 Lu Hà
Bến Sông Sầu Thảm
chuyển thể thơ Hàn Thiên Lương: Chiều Lạc Lõng
Trời bảng lảng sương mờ ủ rũ
Theo lối mòn cỏ uá dưới chân
Cây cầu gãy đoạn không gian
Dòng sông rờn rợn muôn vàn đắng cay
Kià ngư phủ sao người đứng đó?
Vượt trường giang quả phụ khóc than
Đứng đây ngóng đợi tần ngần
Dấu xưa mồ mả mưa tràn lệ tuôn...
Hãy tha lỗi thuyền nan lưới cá
Không phải đò từng bưã sang ngang
Cuộc đời oan trái thê lương
Hoàng hôn lạc lõng bên đường chờ ai?
Trải gió bụi nấm mồ quá vãng
Cuả người chồng ngã xuống năm xưa
Tìm quanh khắp chốn gần xa
Âm u hoang vắng mà đau đớn lòng
Bởi cộng sản lòng lang dạ sói
Giết oan hồn liệt sĩ hy sinh
Oán thù ngùn ngụt trời xanh
Dép dâu mũ cối tan tành nhẫn tâm
Xin lữ khách dừng chân thưa chuyện
Tôi là người thất trận năm nao
Phế binh lều cỏ thương đau
Làm nghề chài lưới bốn muà kiếm ăn
Thuyền xuôi ngược tháng năm buồn tủi
Những cô hồn mả ngụy bơ vơ
Thương người đồng đội năm xưa
Không mồ không mả hoang vu não nùng
Thắp nén hương tỏ lòng ngưõng mộ
Đợi sáng mai đò chở sang sông
Lầm rầm cầu nguyện rưng rưng
Mủi lòng dương thế bâng khuâng nỗi niềm
Mồ mả phá bởi quân bá đạo
Căm cộng quân chế độ bất lương
Lệnh trên đào bới lung tung
Cô hồn rên rỉ dòng sông hững hờ…!
29.3.2010 Lu Hà
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen