Nưả Đêm Gọi Về
Cảm tác từ tấm lòng cuả Thi Sĩ Thanh Hoàng: Tổ Ấm, Vườn
Quê
Vườn quê, tổ ấm xa vời
Tha hương gợi nhớ, buồn ơi! là buồn!
Bốn muà gió lộng vô vàn
Ngàn thông vi vút trăng ngàn ngẩn ngơ
Đường làng cánh bướm bơ vơ
Sông Hương ngơ ngác lao xao én về
Muà xuân thạch nhũ đam mê
Trai tân gái lịch sơn khê dập dìu
Thùy dương chen bóng hàng cau
Rặng dưà xa tít hải âu chập chờn
Đường qua xứ Nghệ bồn chồn
Quanh co ngõ trúc nước non xanh rờn
Vui chân theo nhịp cung đàn
Điệu hò mái đẩy Lạng Sơn bồi hồi
Thăm nàng Tô Thị xa xôi
Giang sơn một giải ngậm ngùi khổ đau
Trải bao thập kỷ xa nhà
Con chim mất tổ xót xa nỗi niềm
Tình thương còn ở trong tim
Hồn thơ trăn trở nưả đêm gọi về!
31.10.2010 Lu Hà
Nưả Tình Người
hoạ thơ Nguyễn Thành Giang
Bâng khuâng một nưả tình người
Mà sao vương vấn mãi hoài thế nhân
Con đường muôn nẻo trần gian
Nưả quen nưả lạ dấu chân phong trần
Bóng dài trải nắng chinh nhân
Nưả ngoài hiện thực nưả còn trong mơ
Má hồng chúm chím hàng cau
Thướt tha yểu điệu mặn mà thủy tiên
Chưa quen mà vội sao buồn
Sương rơi hàng liễu trăng ngàn gió bay
Dòng đời tấp nập cuồng say
Lỡ làng ánh mắt bờ mi nưả vời
Bước qua những tháng năm dài
Tơ chùng dây đứt một thời đàn ai?...
11.12.2009 Lu Hà
Nước Non
Nước non như bóng với hình
Non cao nước biếc mối tình thâm sâu
Hỡi ai trong cõi mịt mù
Khoảng không trống rỗng âm u dương trần
Bỗng dưng ánh sáng toả tràn
Mây bay vần vũ trăm ngàn cơn mưa
Hành tinh sông núi la đà
Muôn loài thụ tạo ta bà hồi xuân
Núi ơi! Thế kỷ bần hàn
Mưa rơi đỉnh nuí thác ngàn chảy xuôi
Giọt trời đẫm lệ tuôn rơi
Ta bà đau khổ biển khơi vơi đầy
Xa nhau nước vẫn bồi hồi
Tấm lòng của núi bao giờ trả đây
Non ơi! Duyên nợ càng dày
Tình ta non nướctháng ngày đắm say
Suối ôm thân núi gió bay
Ái ân dòng chảy xanh cây hoa cười
Uốn quanh bờ suối bồi hồi
Thắm tình non nước muôn đời thủy chung
Nước ơi! Nước chảy xuôi dòng
Thương non một bóng đêm đông lạnh lùng
Muà thu lá rụng trên rừng
Lá bay xào xạc xé lòng núi non
Nước xa có biết ai buồn
Tháng ngày mòn mỏi nhớ mong nước về
Bao giờ nước trở lại quê?
Thương đời viễn xứ tím chiều quê hương
Tự do vùng vẫy đại dương
Nước ơi! Còn nhớ tháng ngày lầm than
Sinh ra trong cảnh bạo tàn
Trời giông gió giật muôn vàn khổ đau
Trái nghiêng núi ngả cây gào
Chim muông sợ hãi mịt ờ hàng thông
Núi ôm giọt nước vào lòng
Mối tình non nước thủy chung đời đời!
2008 Lu Hà
Oa Oa Khóc Hoài
Mẹ ơi! Con muốn lấy chồng
Xa xôi xứ sở mênh mông biển hồ
Nam Hàn Đài Bắc Trung Hoa
Chắt chiu dành dụm mẹ cha dưỡng già...
Dập dìu sóng nước lô nhô
Miễn sao kiếm được đô la gửi về
Dặm trường muôn nẻo sơn khê
Thân con nhục nhã ê chề mẹ ơi!
Việt Nam tan nát mất rồi
Từ ngày ngạ quỷ đười ươi lộng quyền
Công ty mai mối mọc lên
Má mì mợ đỏ tuyên truyền bao la
Công ơn đảng thật là to
Bán buôn phụ nữ theo đà chủ trương
Thênh thang kinh tế thị trường
Mèo đen mèo trắng má hồng phôi phai
Ở nơi chín suối tuyền đài
Cô dâu Việt quốc ngậm ngùi xót xa
Thương con trên cõi ta bà
Chưa tròn tháng tuổi oa oa khóc hoài...!
26.5.2011 Lu Hà
Oan Khiên Nhiệp Chướng
chuyển thể từ thơ Nguyễn Bính
Hôm nay tôi bắt được thư
Bàng hoàng ngơ ngẩn vẩn nỗi niềm
Tháng ngâu giờ sửu trăng liềm
Vợ tôi Dung đã im lìm sinh con
Vượt qua biển cạn vuông tròn
Sinh ra một mụn môi son má hồng
Bâng khuâng lòng tự nhủ lòng
Đào Hoa Oanh Yến nối dòng trâm anh
Tên con chắc hẳn cũng xinh
Thái Chân Ngọc Nữ cao xanh ngậm ngùi
Rồi con lại khổ con ơi !
Mẹ con đeo đẳng trọn đời xướng ca
Nuôi con sao được tài hoa
Má hồng mẹ đợi trăng thu nắng vàng
Hôn con một cái là xong
Gửi người thiên hạ bồng bông nghẹn ngào
Thắt lưng nịt vú
trái đào
Đẹp lòng du khách dạt dào làng chơi
Còn cha lưu lạc quê người
Mẹ con nghiêng ngả trận cười thâu đêm
Du dương rượu ngọt êm đềm
Mây mưa tầm tã đắm chìm chiếu chăn
Miả mai con gái
nghèo nàn
Mồ côi cha mẹ sống nhăn giưã đời
Làm sao gọi được mẹ ơi!
Phong trần bặm bụi chia đôi tủi sầu
Phù du bèo bọt dật dờ
Đá vàng son sắt bến bờ chảy xuôi
Cỏ bồng hoa lá héo trôi
Ngọc trong vô khối thầm thì chưá chan
Lâng lâng hồ điệp lan man
Màn the môi thắm trắng ngần làn da
Tào khang mưa gió mịt mù
Làng chơi ôm ấp ngọt ngào lưng ong
Con côi vật vã khóc thương
Ở trong quán trọ thê lương một người
Công cha nghiã mẹ là gì?
Cù lao chín chữ hạt rơi hạt còn
Chân bùn tay lấm ruộng vườn
Hay hoa say đắm như
hòn thủy ngân
Xướng ca phách ngọt cung đàn
Oan khiên nhiệp chướng phấn chan luạ là
Bao giờ con biết mặt cha
Tứ tuần ngũ lục vẫn chưa gọi già
Cha buồn tìm khách men thu
Con mười sáu bảy mặn mà đang xuân
Chàng chàng thiếp thiếp ái ân
Con con bố bố ưá tràn lệ ra
Lưá đôi dạo khúc tì bà
Áo xanh ướt đẫm bên lầu Tầm Dương
Con thuyền lặng lẽ xuôi dòng
Đắng cay quả báo thê lương một đời
Tiền cha ít lắm con ơi !
Nuôi thân chẳng đủ ăn chơi tính trời
Giang hồ lang bạc một thời
Vợ con lià bỏ xa rời quê hương
Lơ thơ mái tóc pha sương
Nhớ con cha mới đôi dòng cầu mong
Khấu đầu trời Phật đoái thương
Con tôi giữ nết hiền lương dịu dàng
Sắc tài son phấn chớ màng
Nổi danh Kiều nữ lỡ làng tuổi xuân
Lấy chồng thi sĩ
cha xin
Vưà nghèo vưà bạc cha van con nhiều!
28.2.2010 Lu Hà
Phận Chẳng Chiều Duyên
hoạ thơ Ngọc Bích
Ngoài hiên thánh thót hạt mưa
Giọt dài giọt vắn sầu thơ càng nhiều
Ta nằm thông gió ngàn reo
Mà lòng sao lạnh mưa chiều lệ tuôn
Nghẹn ngào thổn thức nguồn cơn
Đầm đià má lạnh mưa tuôn giọt sầu
Lâu rồi hoa bướm còn đâu
Đắng cay lạc nẻo u sầu vành môi
Ngổn ngang trăm sự bời bời
Nỗi lòng ta vẫn trái côi thương chàng
Gió bay hồn lạc mê man
Sông tương hoài niệm nước tràn khi xưa
Ô chao sầu muộn tan chưa?
Ngoài hiên le lói tàn mưa nắng mà
Lòng còn sao xuyến ngươì ta
Thương cho duyên phận chỉ là hoài yêu….
11.7.2009 Lu Hà
Qua Vùng Tịch Liêu
hoạ thơ Huệ Thu
Hồn về theo gió tìm sương
Bóng trăng thềm cưả ôm vòng lưng ong
Vi vu thoang thoảng hơi rừng
Lần ra thảm cỏ tận cùng về đâu?
Sông quê lá áo vườn sâu
Cô đơn chảy mãi mang sầu ra khơi
Heo may xào xạc đuà vui
Hằng Nga thơ thẩn ngậm ngùi làm thơ
Nghẹn ngào vương vấn sầu đưa
Chuông chuà xao động canh khuya im lìm
Xa bay hương nhụy sao tìm
Hồn còn đọng lại nỗi niềm xa xưa
Bốn phương dặm thẳm
mây mờ
Hàng hiên rỏ lệ cơn mưa não lòng
Ba thu quặn lại sầu đong
Gói trong một cõi đoạn trường mà thôi!
Hồn về theo gió đuà vui
Đứng bên ngõ vắng lòng ai não nùng
Trần gian buồn thảm hư không
Sắc hương ảo vọng giưã vùng cô liêu
Dấu mòn sỏi cũ lối sau
Xác xơ cỏ dại lá sầu rưng rưng
Men theo chân núi bià rừng
Mênh mông trời đất tận cùng tìm đâu?
Rong rêu bám chặt chân cầu
Dòng sông thầm lặng rầu rầu buồn trôi
Bâng khuâng tìm lại niềm vui
Vẫn là chốn ấy hoa cười bướm mơ
Côn trùng rên rỉ mãi giờ
Hoang vu lẫn bóng chuông chuà sương tan
Đi đâu nào biết ai tìm !
Xót đau cho mãi nỗi niềm xa xưa
Hồn về người đã biết
chưa?
Hàng me đẫm lệ giọt mưa não nùng
Buồn vui năm đợi tháng mong
Hững hờ lạnh lẽo như dòng sông trôi
Canh khuya thổn thức tàn rơi
Dầu hao le lói còn ai thương cùng
Cũng là không có có không
Hồn về ảo mộng qua vùng tịch liêu!
18.1.2010 Lu Hà
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen