Nỗi Đau Trần Thế
Vẫn cái đau dày vò lẵng nhẵng
Suốt đêm ngày dai dẳng chẳng tha
Buồn phiền ta lại làm thơ
Kể ra bao nỗi đớn đau thế này
Khách trần thế nào ai thấu hết
Có bao nhiêu đau buốt ở đời?
Kể từ lúc mới sinh thời
Đến khi khuất núi luân hồi kiếp sau ?
Lũ con cháu rên la thuở trước
Trong hồ sơ dấu bước cha ông
Cường hào điạ chủ phú nông
Điền gia tư sản công thương đủ loài...
Sóng cách mạng dập vùi cải tạo
Vẫn chưa tha con cháu mấy đời
Chặn đường bi lụy sinh sôi
Tinh thần tiều tụy hoa rơi nhụy tàn
Bắt phải sống làm dân hạng bét
Chính quyền kinh sẻ nát nguồn cơn
Như bao quân cán căm hờn
Miền Nam chính thể linh hồn khổ đau
Nỗi đau đớn dày vò tâm não
Buốt con tim dày xéo héo hon
Dật dờ trước ngõ đầu thôn
Còng lưng chiếc bóng mỏi mòn chán chê
Con khát sưã làng quê thảm thiết
Vợ bán bar chồng hốt phân tro
Ba miền sáng nắng chiều mưa
Đói ăn thất học đổ ra thị thành
Trong xã hội hoành hành băng đảng
Con cháu ông nấp bóng du côn
Bao che trên dưới chu toàn
Bịt mồm báo chí lăng loàn tự do
Kẻ đáng trị nhởn nhơ pháp luật
Người bị oan tống suốt lao tù
Luật rừng chỉ thị đong đưa
Sao mà tả hết nỗi đau tận cùng
Bao ngón độc tuyệt đường sinh lộ
Sức kiệt dần tâm não trần căn
Lửng lơ như đám tro tàn
Bát cơm chén nước muôn phần hiểm nguy
Gục ngã xuống gan truy tim thận
Rã rượi đau thấu tận trời cao
Sông Hà lồng lộng trăng sao ?
Bên song cưả sổ nghẹn ngào thê lương
Phải kể đến muôn phương tứ hải
Động lòng thương, nhân sĩ chưá chan
Đấu tranh dân chủ toàn dân
Thuốc men điều trị vợi dần thương đau
Ta cũng đau làm thơ kể lể
Vài đôi dòng chia sẻ với nhau
Nôm na vài chữ quê muà
Nỗi đau trần thế kể ra nỗi niềm !
2008 Lu Hà
Món Nợ Ân Tình
Trải gió bụi bao phen ân oán
Sóng ba đào tủi hận nguồn cơn
Chúng sinh muôn cõi dương trần
Cánh bèo tan hợp ái ân chan hoà
Dẫu chẳng thuận kiếp xưa tiền định
Cưỡng làm chi số mệnh an bài
Người ơi gặp gỡ làm chi
Cho thêm sầu khổ cho đời thêm cay?
Say mê ai đặt bày quăng lưới
Ao hồ sâu bắt cái thủy chung
Trái duyên buộc sợi tơ hồng
Cho đời vương lụy cho lòng sinh nghi...
Dồn thế bí đường đi nước bước
Theo dấu chân đám rước qua sông
Thuyền qua bến vắng đò suông
Ngậm ngùi đôi ngả trùng dương trăng ngàn
Đời trai trẻ tủi hờn cố quốc
Chót sinh ra chẳng được như lòng
Nuôi con luống những cầu mong
Công thành danh toại xứng dòng nho gia
Bao mộng ước thành ra mưa gió
Bút nghiên thành bỏ xó ai hay
Bon chen như giống lạc loài
Không thần không thế thành người bỏ đi
Dễ cam chiụ một đời hèn kém
Trí nam nhi phải ngậm bồ hòn
Trông ra bốn bể sầu than
Kiếp này giun dế tro tàn lá bay?
Gạt nước mắt cho hay phương sách
Phải xuất dương cứu cánh cuộc đời
Tự mình giải phóng mình thôi
Vì cây dây cuốn một thời đau thương....!
2008 Lu Hà
Tâm Sự Với Linh Hồn
kính bái hai Bà Trưng
Trải gió bụi ngàn năm trăn trở
Lớp phế hưng suy ngẫm mà sầu
Là con dân Việt Nam ta
Sao mà quên được tình bà Trưng Vương?
Thế chiến quốc lúc hưng lúc thịnh
Nỗi lòng người lữ khách phương xa
Nam nhi trí đảm dư thưà
Mà sao con phải bôn ba sứ người?
Ôi ! Tổ quốc bao đời thống khổ
Mẹ cha ta tiên tổ giống nòi
Đau thay bởi giống lạc loài
Lấy đi quyền sống làm người cuả ta
Nghĩ mà thẹn ông bà thuở trước
Nay cháu con bạc nhược yếu hèn
Kẻ từ chân đất đi lên
Đưá từ hải ngoại tuyên truyền Mác Lê
Lòng yêu nước buôn lê bán táo
Đổi trắng đen thịt chó đầu dê
Tình yêu giai cấp đê mê
Thiên đường xã hội kéo về diệt vong
Chiếm đoạt cuả trung nông điạ chủ
Vét cho cùng tư hữu tài nguyên
Đấu tranh sát máu liên miên
Quân binh phát động hai miền giao tranh
Tên Tô Định gian manh thuở trước
Con cháu hơn chú bác trong nhà
Tiền tài súng đạn trao cho
Giúp nhau đồng chí dấn sâu tội nguyền
Nồi da nấu anh em sôi sục
Lợi ngư ông Hán tặc bạo tàn
Trải bao thế kỷ lầm than
Mưu toan đồng hoá dã man sói mòn
Vì quyền lợi sống còn cuả đảng
Chúng thay nhau triều cống khom lưng
Chia phần cắt đất hiến dâng
Đỏ lòng xanh vỏ tráo trâng một phường
Sống hưởng thụ vợ chồng hú hí
Từ cha con đồng chí tham ăn
Xa gần họ mạc quây quần
Nhất quen nhì biết tình thân dồi dào
Dân khốn khổ đói nghèo chẳng thiết
chỉ biết rằng sống chết mặc bay
Có quyền có chức trong tay
Công an lính kín cùng bầy khuyển nhung
Tiếng gào thét hãi hùng bao lớp
Đua chen nhau miệng đớp tay lần
Văn chương mạo hoá xoay vần
Miễn sao đẹp mặt chó săn lạc loài
Ngu để trị mê say cuồng vọng
Lý tưởng suông rơi rụng ai hay
Tám lăm triệu khổ bần cùng
Bắt nhai bánh vẽ thiên đường cuả Mao
Khắp phố xá treo cờ dương biển
Đàn chim non khăn cuốn cổ tròng
Vành đai cờ đỏ xiết vòng
Lớn lên chỉ thuộc con đường tối tăm
Vẫn cái kế gà con chọn trứng
Từ thành phần du đãng đi lên
Chóp bu đầu gỗ ươn hèn
Bất tài ích kỷ nhỏ nhen di truyền
Nay xin có nỗi niềm tâm huyết
Nhớ thương bà con viết ra đây
Châu Diên Ải Bắc Hát Giang
Mê Linh Hợp Phố cùng nhau gọi hồn!
1.5.2009 Lu Hà
Thương Hồn Tử Sĩ
hoạ thơ Vivi
Heo may xương trắng nấm mồ
Thương hồn tử sĩ dư đồ trời nam
Súng nổ đoàn quân loang lổ
Miền Nam sụp đổ sầu thu
Phố phường tan nát nhà tù
Đồng bào chạy loạn gió mù bão điên
Cộng sản nước non tan tác
Non sông gấm vóc điêu tàn
Bắc triều xâm lấn chiếm dần
Mác Lê chủ thuyết thây tràn biển xa
Aỉ Bắc Cà Mau than khóc
Giang sơn Việt tộc lâm nguy
Khom lưng bợ đỡ chân quỳ
Theo voi bã miá mất đi chủ quyền
Quyền lợi sống còn cuả Đảng
Toàn dân cay đắng chia ly
Bắc Nam một dải thay vì
Xâm lăng giải phóng sặc mùi Việt gian
26.9.2009 Lu Hà
Để Lại Cho Nhau
chuyển thể từ thơ Bùi Giáng
Vì bưã đó cưả đời cạy khoá
Giưã bồn bề tìm đoá hương hoa
Không gian hơi thở ngọt ngào
Linh hồn rạn vỡ cung nga dập dìu
Đôi mắt ướt nhìn sao đắm đuối
Âm thầm nghe bóng tối tàn phai
Bàn tay xiết chặt vì ai
Xá gì hoang dại người ơi vô ngần
Tim phổi gấp muôn vàn rung động
Phút mê ly chết lặng làn da
Nghẹn ngào chẳng kịp buông tha
Đừng mong tiếng vọng trôi xa mọi miền
Còn để lại niềm ân nghiã ái
Hiểu nhau rồi thấm trải bao la
Bọt bèo trọn kiếp phù du
Bao giờ gặp lại khổ đau vì tình….
4.3.2010 Lu Hà
Hội Thơ Hải Ngoại
chuyển thể từ thơ lục bát cuả Huệ Thu
Lòng thu mở quán thơ gặp bạn
Khắp phương trời muôn chốn gần xa
Năm châu bốn biển là nhà
Ngàn xưa cánh hạc la đà còn đây
Thơ Thôi Hiệu ngày nay vẫn nhớ
Hoa đào bay trước cưả chào xuân
Tâm tình sầu mộng chưá chan
Bạn ơi, thi hữu bội phần đắm say
Thế chiến quốc đắng cay buồn tủi
Để thịnh đường tê tái ngàn thu
Vào ra mở cổng đón chào
Trẻ già trai gái ngạt ngào men thơ
Cũng lắm Cụ lơ thơ đầu bạc
Tóc râu bay bàng bạc chiều thu
Ngẩn ngơ vào động thi ca
Giáng Hương Từ Thức Lũng Hoa tràn đầy
Dâng tổ quốc ngàn mây xa cách
Trời tự do tung cánh nhạn bay
Một lòng hiếu thảo xưa nay
Nước non văn hiến trọn đời thủy chung
Hồn sông núi nưả mừng nưả tủi
Mạng thông tin bi lụy thương đau
Chẳng bù thi hữu quê nhà
Trói tay khoá miệng bốn muà lầm than
Có nghe chăng khắp miền thi tứ
Bắc Trung Nam chan chưá tình đời
Đường thi chẳng ép lòng người
Trắc bằng niêm luật một thời vẻ vang
Có đôi chữ vấn vương sai luật
Cũng chẳng sao tha thiết hồn thơ
Đọc lên ngào ngạt chan hoà
Thất ngôn tứ tuyệt dào dạt ca dao!
27.2.2010 Lu Hà
Lá Thư Dang Dở
chuyển thể thơ Mai Hoài Thu
Anh đã đến giưã chiều đông giá
Phảng phất buồn nghe gió sương rơi
Tiếng ai thoang thoảng xa xôi
Nỗi niềm xưa dấu một thời tơ vương
Hồn than thở vấn vương ảo mộng
Nưả vầng trăng thoang thoảng mùi hương
Yêu em mà chẳng toại lòng
Mắt nhìn đắm đuối nưả thương nưả sầu
Cơn gió chướng qua cầu lá rụng
Trái tim còn rung động thật ư ?
Hững hờ tàn nhẫn làm sao
Bao năm xa cách bây giờ tìm nhau …
Mây lãng đãng ráng chiều thơ thẩn
Hồn ngập ngừng luống cuống cầu van
Em ơi, từ cõi trăng ngàn
Không gian lạnh ngắt mấy lần núi non
Đường xa thẳm biển ngàn sông lạ
Biết về đâu chia sẻ cùng em
Tháng ngày lầm lũi im lìm
Cô đơn cảm nhận trái tim muôn vàn
Đời thứ lữ nỗi niềm khép kín
Mà lòng anh đau đớn vô cùng
Nỗi buồn chai sạn gió sương
Tìm trong hơi thở bước đường trầm luân
Mười hai năm, đời em vẫn thế
Thoắt về đâu trăm nẻo trần gian
Đọc thư trăn trở khóc than
Nghe trong tiếng nấc duyên trần đắng cay
Một lần nưã ông trời muốn thử
Tiền kiếp xưa chỉ có bấy nhiêu
Đời em mất mát quá nhiều
Đông tàn thu héo tiêu điều hoàng hôn...
Lạc bể ái thuyền quyên dang dở
Sóng say nhiều đau khổ ủ ê
Phải chăng nông nỗi chán chê
Gió xui lạc lối bờ mê điêu tàn
Luật vay trả thế nhân khó tránh
Em có hề oán trách ai đâu
Công tâm chấp nhận bấy lâu
Đáng thương cho kẻ bốn muà héo hon
Cho tất cả lại còn oan trái
Có màng chi khổ ải dư âm
Chuỗi ngày thê thảm âm thầm
Còn bao nhiêu nưã trong tầm bàn tay
Em vẫn sống đắng cay trách nhiệm
Dạ thẳng ngay thấm đẫm chuyện đời
Dang tay dám nhận đón ai
Dù cho họ cũng ngậm ngùi trần căn
Chìm đắm sợ bể hồng sông bụi
Cố quên đi khắc khoải qua ngày
Vết thương lòng dạ chơi vơi
Đẩy đưa sông nước nổi trôi bọt bèo.
Run rẩy bước gian neo quen thuộc
Con đường xưa tưởng chuộc lỗi lầm
Mà sao duyên nợ oái oăm
Trượt hoài té ngã tím bầm ruột gan
Em sợ lắm nỗi niềm chồng chất
Anh có còn ôm chặt nguồn cơn
Nói ra anh chắc sẽ buồn
Nhưng em cứ nói cho hồn thảnh thơi
Duyên phận đó thảm thê anh nhỉ
Tình cuả em sầu tủi thực hư
Để rồi đến chốn hoang vu
Theo cơn gió thổi bơ vơ chiều tà
Em rất muốn mặn mà say đắm
Trong si mê đằm thắm ái ân.
Mà sao trong cõi muôn vàn
Hồng nhan bạc mệnh bao lần trời ghen.
Em vẫn sống thở than nhẫn nại
Suốt quanh năm lầm lũi cô đơn
Ngoài hiên nhỏ giọt mưa tuôn
Mờ mờ nhân ảnh linh hồn sầu đưa!
Đầm đià rỏ lệ trên thơ
Lá thư dang dở năm xưa vẫn còn…!
22.2.1010 Lu Hà
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen