Donnerstag, 21. September 2017

Nỗi Niềm Lục Bát Chùm 24



 Thày Là Quận Trưởng
 tặng Giáo Sư Nguyễn Liệu ( sau khi đọc Hồi Ký)

Thắng thua là bởi tại trời
Nghiã đời để lại tình người bao la
Tuổi thày gọi chú hay cha ?
Thương bao số phận nhạt nhoà lệ rơi!
" Đời Tôi" sương đọng bồi hồi
Từng trang hồi ký ngậm ngùi giang sơn...

Một lòng nợ nước đền non
Mà sao phải chiụ gian truân tù đày ?
Tự do dân chủ đắng cay
Lao đao bổn phận trọn đời đấu tranh
Trăng vàng soi bóng tử sinh
Ngân Hà sóng nước trời xanh u hoài.
Suy tư vầng trán xa vời
Quốc gia xã hội giống nòi Việt Nam
Thiếu niên tuổi trẻ hùng tâm
Ba lần chạy trốn tím bầm ruột gan
Trí nhân chẳng chiụ nhục nhằn
Nghe trường Lê Khiết Việt gian bạo tàn
Giáo nô đồi bại ca luân
Mác Lê chủ thuyết ngu dân bạo hành
Bạn bè tuấn kiệt đầu xanh
Liệu-Thiều-Tuyên- Sử nêu danh can trường
Khổ sai Nguyễn Ỷ kiên cường
Mười lăm năm chiụ dặm trường xót xa
Ngán thay trong cõi ta bà
Tham quan ô lại ma tà nhiễu nhương
Tỉnh đoàn xây dựng điạ phương
Thanh tra quân kỷ diệt phường mọt dân
Gian nan quận trưởng vô vàn
Cầm cân nảy mực lo toan đêm ngày
Tướng Toàn các cấp trưởng ty
Bồn chồn hoảng sợ gian ngay tỏ bầy...
Cạo đầu trống giục lôi đi
Thanh thiên bạch nhật lòng người cảm thông
Quân đoàn ra lệnh cản ngang
Bao che tham nhũng trung ương Sài Gòn
Quê hương Đà Nẵng sóng cồn
Bắc quân cộng sản công đồn khói bay
Miền Trung thất thủ vì ai?
Sân trường Nghiã Thục ngậm ngùi xanh xao
Học trò tan tác bơ vơ
Bầy chim hoảng loạn máu trào lệ trôi
Dép râu mũ cối khắp nơi
Săn lùng cải tạo đất trời thảm thương
Tám năm tù tội khốn cùng
Quê hương tang tóc tan hoang cưả nhà
Vợ hiền con trẻ ngây thơ
Lần hồi bên mẹ sáng trưa tảo tần
Cỏ cây khô héo lụi tàn
Đồng sâu lầy lội sương tràn bờ mi
Hoà Đàm con gái ba ơi!
Lon ton bờ ruộng chơi vơi não nùng
Con cua tám cẳng hai càng
Cha bên lò gạch hãi hùng thương con.
Ra tù trở lại Sài Gòn
Căn lều dựng tạm sắt son nỗi lòng
Ra đi biển cả mênh mông
Dìu con dắt cháu tìm đường tự do
Cứu tinh đảo nhỏ hoang vu
Dân cư thưa thớt mặn mà hiếu sinh
Hải Âu tung cánh trời xanh
Chuyển qua mấy chặng bình minh gió muà
Lên tàu tới đảo Kuku
Trung tâm tỵ nạn qua cầu Galan
Kiểm tra rà lại đôi lần
Văn phòng cao ủy Alan bạn cùng
Trải bao sóng gió trùng dương
Đất lành chim đậu tìm phương đất trời...
Hoa Kỳ trọng đức mến tài
Nhìn về cố quốc lòng thày xót xa
Nhớ ngôi trường cũ xót xa
Vầng trăng cổ độ nhạt nhoà khói sương!

1.8.2010 Lu Hà



Tết Này Con Vẫn Chưa Về

Hàng năm tết đến nhân gian
Mà sao con vẫn lần khân chưa về?
Phải chăng duyên nghiệp nặng nề
Nên chưa có dịp sơn khê tỏ bày
Bọt bèo trôi nổi nước mây
Tấm thân nhờ gưỉ xứ người quanh năm
Xưa kia còn ở Việt Nam
Cưả thiền cô quạnh trăng ngàn trời xanh
Đêm trường hiu hắt thâu canh
Bóng ma cộng sản lấn tranh cuộc đời
Con không được biết nhà trời
Phật đà xa cách ngoại lai vô thần
Mây đen Các Mác dữ rằn
Gió mưa đổ xuống ngập tràn nước non
Đau thương tủi hận hồn con
Thương tờ giấy trắng chưá chan Phật Đà
Đường về nhà Phật bao la
Gập ghềnh sỏi đá ta bà mênh mông
Tung tăng khăn đỏ đến trường
Bài ca lãnh tụ lãng quên Di Đà
Nay con mới hiểu được ra
Mà sao không đến cửa chuà quy y
Xin Thày hải lượng từ bi
Thời cơ chưa đến thân côi dạm trường
Bồng bềnh trăm mớ bòng bong
Mười lăm năm trước theo đường Ki Tô
Đức Chuá cao cả xức dầu
Phật Đà sáng chói trong bầu nhiệt tâm
Viên Giác con vẫn đọc luôn
Pháp danh chẳng có sơn son tấm lòng.

nhân Lễ Tết 2008 Lu Hà




Than Thân Trách phận
hoạ thơ Nguyễn Thành Giang

Than cho thân phận bọt bèo
Luân hồi chìm nổi bên bờ bi ai
Thương vơi nưả khóc nưả cười
Nưả trong hiện thực nưả ngoài trần gian
Theo nhau gió bạc mây vần
Phù du một kiếp thế nhân cảm phiền
Canh khuya trăng lặn mây tàn
Vết đau thế kỷ triền miên mãi rày
Sương roi xao xác bóng gày
Bên bờ ảo vọng nguyện xây khói thành
Trăm năm cái giống hữu tình
Còn ai như thể là mình thứ hai?...

12.12.2009 Lu Hà



Thân tứ đại

Adam từ đất nặn ra
Thổi thêm sinh khí Eva ra đời
Phỏng theo thiên chuá hình hài
Sáng soi thế kỷ muôn loài tạo ra
Từ ngày thái tử Đạt Đa
Gót chân sen nở ta bà nổi trôi
Luân hồi chuyển kiếp ai ơi
Chúng sinh nghiệp chướng nên đời khổ đau
Khổng nho do dự nguyên cơ
Tử sinh đâu dám vi vô luận bàn
Quỷ thần chứng dám hiền nhân
Cõi người chẳng đặng dám bàn âm cung
Thày già cốt cách âm dương
Đạo sinh ra một một nhân ra mười
Muôn loài tiểu ngã sinh sôi
Trở về chính đạo luân hồi tự nhiên
Từ ngày học thuyết Darwin
Hoài nghi tiến hoá loài người từ đâu?
Vô thần mượn cớ lu loa
Cho rằng cụ khỉ cha già tổ tiên
Gian manh khỉ độc suy tôn
Bảo nhau sùng bái thánh nhân giống nòi
Trải bao vật đổi sao dời
Sáu ba năm đã lệ rơi máu tràn
Tranh nhau quá khẩu thành tàn
Độc tài đảng trị muôn dân âu sầu
Xét ra chẳng đáng tự hào
Ô danh sử sách uế xù non sông
Văn nô mượn bút khoa trương
Làm thơ viết báo tán dương hoang đường
Chém cha cái lưỡi không xương
Từ không nói có viển vông to mồm
Dân ta vốn dĩ ngàn năm
Kính trên nhường duới nhân quần trước sau
Tôn ty đùm bọc thương nhau
Con Hồng cháu Lạc cơ đồ Việt nam
Hiếu sinh kính trọng thánh nhân
Ngày nay cộng sản gian ngoan tận dùng
Trắng đen tráo trở vô cùng
Thi đua bồi bút tâng công bợ đời
Râu ria trát phấn cho ai
Tấm thân tứ đại sặc mùi thời gian
Khom lưng sùng bái cá nhân
Tiểu nhân đắc ý chó săn cắn người
Bịp nhau đến thế trời ơi!
Nghìn thu nào hết tanh hôi vẫn còn ?
Trải bao gió núi mưa ngàn
Tấm thân tứ đại rã tan phong trần
Đa mưu khổ nhục lưà dân
Áo nâu túi vải trên đường suối reo
Quả cà muối mắm hạt tiêu
Điã vừng muối lạc liêu xiêu lòng người
Diễn viên kịch sĩ rõ tài
Râu ria tỉa tót học đòi hiền nhân
Thanh tao thi sĩ dâm ran
Lời vàng ý ngọc cháu con dạy đời
Thâm cung kín cổng ngôi trời
Văn chương ba thước đố ai nghi ngờ
Hồn thơ mẹo mực dư thừa
Chuột trơ mặt thật cháy nhà biết chưa
Bài thơ chúc tết nôm na
Vần này ý ấy suy ra thợ rồi
Cứ theo khẩu khí mà soi
Rõ ràng một vực một trời cách xa
Cũng từ một người mà ra
Ngục trung nhật ký ngâm nga qủy thần
Nôm na mách qué lòn chôn
Sổ bài thơ cóc đón xuân huy hoàng
Hỏi ai có khí văn chương?
Trước sau vẫn thế mênh mông biển hồ...
Có ai tận mắt bao giờ
Thấy chàng thi sĩ thật thà làm thơ
Bao nhiêu ẩn số đoán mò
Lưu danh sử sách thập thò thi nhân
Tấm thân tứ đại nhục nhằn
Tâm hồn cằn cỗi thế gian u buồn
Chết đi để lại oán hờn
Từng trang dối trá dần dần lật ra
Gập ghềnh lịch sử quanh co
Lâu la đệ tử che bao một thời
Mây đen u ám ngang trời
Việt nam nhất định đến ngày tự do
Tấm thân tứ đại cho qua
Adam Lão tử Đạt Đa nỗi niềm
Sao không theo đức thánh hiền
Than tro tứ đại ba miền gió bay
Hồn ma sông núi cỏ cây
Miền trung khúc ruột đắng cay thuở nào
Sinh thời tráo trở ba đào
Phấn son chẳng quản hương hoa chẳng từ
Mùi đời nếm trải từng qua
Ái ân kín đáo qủy yêu vật vờ
Then cài kín cổng tường cao
Cao lương ngũ vị đàn bà thiếu đâu
Tiếng thơm là vẫn trai tơ
Bàn dân thiên hạ la đà viếng thăm
Tội nhân thiên cổ thế trần
Truyền thưà tư tưởng ruột gan mất rồi...?
Tìm trong sử sách ngàn đời
Có ai dai dẳng ngủ ngày thế không?
Một giờ tốn kém vô cùng
Đủ nuôi trăm trẻ tang thương bụi đời
Thôi thôi hãy dẹp đi ngay
Tấm thân tứ đại cứu nguy đói nghèo…

2008 Lu Hà



Tháng Ba Rên Rỉ Cô Hồn
cảm tác từ thơ Huệ Thu và ảnh minh hoạ: Tháng Ba / Thanh Minh

Tháng ba trong tiết thanh minh
Phật đà nằm nghỉ soi hình ven sông
Bờ cây rủ bóng thân thương
Chống tay tư lự vấn vương thế trần
Áo vàng soả bóng muôn vàn
Chúng sinh năm tháng thở than u sầu
Việt Nam thế kỷ sa đà
Rì rào nước chảy đôi bờ xôn xao
Ngược xuôi hương khói vẩn vơ
Mã tà ma ní rình mò khắp nơi
Phố phường nghĩ lắm trò vui
Bàn dân thiên hạ ngậm ngùi khổ đau
Đảng viên cộng sản cạo đầu
Nam mô tụng niệm nặng bồ dao găm
Người đi trảy hội âm thầm
Nghiã trang phá hủy tím bầm ruột gan
Biên Hoà thê thảm cô hồn
Không nơi nương tưạ chay đàn nguội tanh
Oán hờn thấu tận trời xanh
Tháng ba tảo mộ Chí Minh không mồ
Ba Đình thân xác trơ trơ
Người xem triển lãm ngẩn ngơ nỗi niềm...!

26.6.2010 Lu Hà




Thành Tâm An Lành
       hoạ thơ Trần vấn Lệ

Trăng lên em đứng giưã sân
Tiễn đưa ông Táo nét son luạ là
Khói nhang mộng tưởng bao la
Chắp tay lạy Phật la đà cõi Tiên
Bồi hồi chớp sáng nhìn lên
Tóc bay tà áo thiên nhiên ảo huyền
Cảm thông trời đẹp mây tan
Vầng trăng tháng chạp nưả còn lửng lơ
Non xanh cánh vạc bơ vơ
Hằng Nga ẩn hiện lặn vào mắt em
Mỉm cười hoa nở trái tim
Từ bi độ lượng vô vàn em ơi!
Khung trời ngào ngạt hương bay
Góc vườn anh đứng ngậm ngùi đời trai
Một thời mây nổi bèo trôi
Ngàn năm lịch sử còn gì đây em …
Em là cô gái Việt Nam
Quê hương tiên tổ thành tâm an lành !

13.2.2010 Lu Hà



Thế Gian Lưu Truyền
tặng Lý Mỹ Dung

Bỗng dưng tôi lại nhớ cô
Một người con gái bên bờ chiêm bao
Thướt tha như giải luạ đào
Sài Gòn thuở trước nghẹn ngào xa xôi...
Cô sinh phải buổi tối trời
Tấm lòng cô sáng trọn đời trung trinh
Dạt dào như đoá hồng xinh
Hồn thơ bát ngát tuổi xanh xuân thì
Tôi đây đã nưả cuộc đời
Trải bao cơ cực bồi hồi thương cô
Mẹ già phụng dưỡng chăm lo
Hai muà mưa nắng biết bao ân tình
Con trai bé nhỏ cô mình
Gánh bao trọng trách gia đình yên vui
Năm cô mười tám đôi mươi
Một trang tuyệt nữ xinh tươi êm đềm
Ngẩn ngơ trăng hẹn bên thềm
Cô là tiên nữ nưả đêm giáng trần
Hai mươi bức ảnh thiên thần
Thuyền quyên thục nữ thế gian lưu truyền!

23.9.2011 Lu Hà









Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen