Truyện dài của Lu Hà phần 7
Thôi em đừng hỏi nhiều nữa, em hãy cởi quần ra nằm xuống
bên cạnh chị. Tôi rón rén nằm bên cạnh chị, cả hai nằm nghiêng úp thìa vào
nhau. Chị rơm rớm nước mắt chị kể về cuộc đời chị khổ lắm. Má chị là người miền
Nam tập kết ra Bắc. Họ hàng trong Nam chả còn ai, họ đi di tản sang Mỹ hết cả rồi.
Chồng chị ruồng rẫy chị, cả đứa con gái cũng bỏ chị nó đang sống với bố nó và
ông bà nội. Tôi chỉ biết vỗ về an ủi chị. Chị hỏi em đã có người yêu chưa? Tôi
nghẹn ngào đời em cũng long đong về đường tình duyên lắm chị ạ. Chuyện dài lắm
từ từ em sẽ kể hết cho chị nghe.
Bỗng chị hỏi em thích nghe ngâm thơ, nghe hát vọng cổ hay
hát dân ca chèo?
Dạ em thích nghe quan họ Bắc Ninh. Mẹ em cũng thuộc nhiều
làn điệu lắm chị ạ. Thế là chị hát cho tôi nghe. Tôi nằm bên xoa lưng, xoa bóp
mông chị. Bỗng chị nằm bật ngửa ra dạng chân ra, em cứ từ từ thong thả mà bú
núm vú chị đi, em trai yêu quý của chị, em đừng sợ. Tôi trườn lên bụng chị và túm
bú bầu vú căng phồng của chị mà mút say xưa, rồi bỗng nhiên chả hiểu sao cái
chày huyền sương của tôi lại chui tọt vào thỏm lỏm cái chỗ sâu hoắm nhất của chị….Như
lưỡi câu bị mắc vào miệng cá trắm không thể nào gỡ ra được, con cá càng vặn
mình quẫy đuôi giãy giụa thì lưỡi câu càng hun hút cắm sâu vào cổ họng con cá…